- Anh là thần tượng của tôi nhưng tôi thích gọi anh là anh Phùng Phùng hơn vì hai cái từ “thần tượng” sao nghe xa lạ quá.
Ở anh, từ gương mặt đến cách ăn mặc và một giọng hát truyền cảm, ấm áp để cho khán giả, dù nghe một lần cũng khó mà quên được; là nụ cười tự tin, cái nháy mắt đáng yêu; là một anh chàng gần gũi. Anh làm người khác phải ít nhất một lần suy nghĩ về cái tên Phùng Ngọc hUY. Tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Gõ Phùng nGỌC Huy lên Google, cuối cùng tôi đã có thêm thông tin về anh, tôi hâm mộ anh không phải chỉ vì anh là diễn viên, không phải chỉ vì anh là ca sĩ, mà ở anh đã dạy cho tôi cách đấu tranh vì niềm đam mê, anh đã thuyết phục cha để mình thả trọn tình yêu với đam mê, với âm nhạc và điện ảnh, tôi thật sự rất phục rất phục anh ở điểm đó.
Anh rất thân thiện và hết sức chiều fan, khi đi off, anh đã khá mệt rồi, nhưng anh vẫn cố gắng cùng fan chụp ảnh, để fan tha hồ mà "wậy" anh, tôi gọi anh là Phùng Phùng vì tôi có thói wen không gọi tên ca sĩ mà nói họ của họ thôi, và anh cũng thế, Phùng Phùng nghe không xa lạ và tôi thích gọi anh như thế
Khi thật sự lạc lõng và cảm nhận về cuộc sống một cách tẻ nhạt, cuộc đời trôi qua vô vị và không nằm trong tầm kiểm soát của mình tôi lại nghĩ về Phùng Phùng và lắng nghe các bài hát của anh. cách sống và cách làm việc của anh làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Anh sống có đam mê, tự tin và đặc biệt là nhiệt huyết của tuổi trẻ, không ngại khó khăn. Vậy tại sao tôi lại không thể?
Cám ơn anh! Nhờ anh mà em biết mình cần làm gì khi một ngày nhận ra mình đang sống quá vô ích.
Cám ơn anh đã tô vào bước tranh cuộc sống mờ nhạt của em những gam màu tươi sáng, trẻ trung.
Cám ơn anh đã cho em dũng khí để lựa chọn con đường tương lai phía trước, cho em biết ước mơ và dám đứng lên để thực hiên ước mơ.
24 tuổi, tư tin, tài năng, sống hết mình vì đam mê. Chúc anh Phùng Phùng sẽ còn tiến xa hơn với niềm đam mê của mình với con đường mà anh đã chọn.