Cuộc đời tôi chìm trong cô đơn và im lặng, nó cứ thế diễn ra cho đến khi anh đến và chia sẻ.
Trên đây là những dòng thơ tôi viết tặng cho thần tượng của tôi. Anh rất bình thường và giản đơn nhưng anh có thể mang đến sức sống cho mọi người, cụ thể là tôi. Anh đã đưa cuộc đời tôi từ một vực thẳm, không lối thoát về với những ước mơ và hi vọng.
Trước khi gặp anh và xem anh diễn, nghe những bài hát của anh, tôi, nói chính xác là cuộc đời tôi chìm trong đơn côi, buồn đau… Tôi đã sống như chưa từng có mặt ở trên đời, không bạn bè, học tập kém và lớn nhất là mọi người không quan tâm đến tôi. Mọi điều bất hạnh dường như đã dổ hết lên tôi cho đến khi tôi nghe giọng hát của anh. Giọng hát của anh đã làm tôi ấm lòng, biết mơ ước và vươn lên trong cuộc sống. Từ đó tôi luôn nghe những bài hát của anh. Mỗi lần nghe anh hát, dường như cuộc đời tôi sang một trang mới sự hi vọng xen lẫn niềm vui, niềm tin yêu cuộc sống. Qua một cuộc thi, tôi đã tham gia và thành công, tôi đã đạt giải nhất và mọi người đề quan tâm đến tôi hơn, bạn bè tôi ngày một nhiều hơn… Lúc đó, giọng hát của anh đã giúp tôi rất nhiều, mọi bất hạnh dường như không còn. Tôi tự nhủ: “Nếu không có lần tình cờ nghe giọng hát của anh thì cũng không có tôi ngày hôm nay”.
Nếu không xem được anh trên màn ảnh, có lẽ sẽ chẵng có tôi như bây giờ.
Cho đến bây giờ tôi đã có nhiều bạn bè, quan trọng nhất là tôi không còn bất hạnh nữa. Đối với tôi anh vẫn là người tốt nhất, luôn ở bên tôi, động viên tôi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn. Anh vẫn mãi mãi là người đứng sau sự thành công ngày hôm nay của tôi, mãi là thần tượng của tôi cho đến mai sau. Anh là Phùng Ngọc Huy